11 tháng 7 2012

Tạm biệt em, mùa Phượng Vĩ

Từ bấy lâu nay, anh chưa từng thuộc hết lời bất cứ một bài ca nào nhưng có một bài hát... Anh chỉ nghe một lần thôi, anh bất chợt nhớ hết vì... nó đem đến cho anh một kí ức ảo, kỉ niệm đẹp của thời học trò. Những năm học cấp 3, những tháng ngày chợt thương, chợt nhớ, chợt giận, chợt hờn... "rung rinh" tình cảm của cái tuổi mới lớn.


Có thể đối với nhiều người trẻ , bài ca đó không còn phù hợp vì họ nghĩ nó "sến", nhưng với anh thì nó đặc biệt ý nghĩa. Từng lời ca khúc hát, nó rót sâu vào cái kí ức tuổi học trò, đong đầy nơi kỉ niệm trống vắng. Anh xa nhà quá sớm để rồi không kịp hưởng những tháng ngày năm cấp 3 ấy, có chăng cũng chỉ là những lời anh được nghe lại. Người ta kể nó đẹp lắm, đáng nhớ lắm, một trong những tháng năm đẹp nhất đời người, rồi thì cũng là một nơi sâu thẳm trong tiềm thức mà người ta luôn tìm quay lại, sống cái hồn trong những phút giây hoài niệm. Ừ, người đời bảo nó đẹp thì anh cũng chỉ biết thế, chứ đâu có biết nó đẹp ra sao hay phải mường tượng nó ra thế nào cho phải. "Tiếc cho mày, tao nói thật lòng đấy", đấy là lời mà bạn anh thường nói. Đúng, bản thân anh cũng thấy tiếc, tiếc cho một kí ức đẹp, một kí ức mà chưa bao giờ anh có...

Kí ức cấp 3 thật của anh lại là một lối sống hiện đại nhiều thực tế, nơi mơ mộng thả hồn chỉ những là những cụm từ đơn giản vô định nghĩa. Cấp 3 là nơi phương trời xa lạ, là nơi anh đã từng dìm cái tuổi mới lớn trong cái sự lạ lẫm, cũng là nơi thử đời trong những đêm trắng, tiệc không tàn, rượu đầy ly, khói thuốc bay bay... Mấy cô bạn đã từng nghĩ anh là một kẻ lạnh lùng, khô khốc bởi anh chưa hiểu cái tình cảm tuổi học trò ra làm sao. Họ nói, cái tuổi mới lớn ấy dễ xao động và rung rinh lắm. Đáp lại anh chỉ cười, bối rối trong cái ánh mắt đến ngờ nghệch bởi hiểu sao được khi bản thân chưa từng "được có" cái "cảm giác" ấy.

Đôi khi anh sống cái anh chưa biết bằng tưởng tượng, và rồi nhiều lúc anh thử nhưng... cái cảm giác mà họ nhắc đến, anh không thể tưởng tượng sao cho khớp những lời người miêu tả. "Đành rằng, mỗi người có một cảm nhận riêng nhưng cái cảm xúc ấy, nó có một điểm chung". Bạn anh đã nói như thế và anh từng đinh ninh điều đó là đúng nhưng rồi chợt thở dài nhận ra rằng, anh không tự thoả mãn được cái "tò mò" đó... Cảm xúc thời áo trắng, nó như thế nào nhỉ?

... Và rồi một hôm, trong đêm rượu, anh nghe người ta hát. Họ hát nhiều lắm, từ nhạc nọ sang nhạc kia, từ hiện đại sang cổ điển nhưng không hứng thú bởi anh lúc đó đã vùi mình trong chất men nồng. Bỗng dưng có một cô gái trong tà áo dài, dáng người mảnh mai, mặt mộc chỉ thoảng qua lớp trang điểm nhẹ nhưng vẫn toát ra được một vẻ thanh thoát đến lạ lùng. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, cô ấy muốn hát tặng mọi người, bài hát của thời áo trắng...

Và cô ấy say sưa đắm mình vào từng lời ca câu hát... Giọng nhẹ nhàng, truyền cảm như thổi vào anh một cái hồn, ấm áp xua tan cái men say anh đang ngập ngụa, đưa đến trước mắt nơi cái cảm xúc người từng nhắc đến. Anh sực tỉnh rượu, bài ca như "gõ cửa" khoảng trống đang có, cái khoảng trống mà nó luôn bắt anh phải luôn đi tìm để lấp đầy. Bài hát đó cho anh một ký ức, một kỉ niệm, một cảm xúc mà bấy lâu nay anh vẫn đang tìm kiếm

"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi... đi đâu? Chùm phượng vĩ em cầm, là tuổi tôi 18, thuở chẳng ai hay....thầm lặng mối tình đầu. Mối tình đầu của tôi... là cơn mưa dăng dăng ngoài cửa lớp, tà áo "ai" bay trắng cả giấc mơ, là bài thơ...còn hoài trong vở, giữa giờ chơi, mang đến lại...mang về. Cánh phượng hồng ngẩn ngơ, mùa hè đến trường, khắc nỗi nhớ trên cây và mùa sau biết có còn gặp lại... ngày khai trường, áo lụa gió thu bay... Mối tình đầu của tôi... nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi. Ai cũng hiểu nhưng chỉ "một người" không hiểu, nên có một gã khờ...ngọng ngịu đứng làm thơ"

Lúc ấy, anh sống trong giai điệu bài hát bên những cảm xúc lạ ùa về. Nó đem đến cho anh một cảm lâng lâng giác khó tả, chỉ biết rằng nó đẹp, nó thật đáng nhớ và dường như, anh tìm lại được chính mình. Anh như cậu trai trong bài hát, ngắm nhìn những tà áo trắng với những chiếc xe đạp đầy phượng hái nơi sân trường. Anh cảm nhận được mùa hè, mùa thi, mua xa trường, ra riết nỗi nhớ mùa chia tay quyến luyến, rồi thì mối tình thơ với sự ngại ngùng e thẹn. Tuổi 18, cái rung động, xao xuyến ấy là tình yêu đơn phương cất dấu sâu trong những tiếng đàn, câu thơ trong trang giấy... để rồi day dứt dày vò trong nuối tiếc khôn nguôi: "Em chờ mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại... nắng ngập ngừng, đường "một vạt tóc" nào ... xa ......... ....... .........."

Anh vẫn ngồi đó, bên ly rượu cạn... Ánh mắt thả đắm nhìn tà áo trắng thoáng lướt qua tràng pháo tay không ngớt. Anh ở đêm tiệc nơi sân khấu vắng hay... sân trường?

Chào tạm biệt em... mùa phượng vĩ

Nguồn: blog Haih4nz tamtay.vn

tags:

Mình hôm nay đáng giá bao nhiêu?


Khi công chúng còn chưa hết ngỡ ngàng vì cái giá trên trời cho một lần đi khách của một cô “có đi diễn catwalk nhưng chưa đủ để gọi là người mẫu” và “có đóng phim nhưng không hẳn là diễn viên”, vừa kịp nhẩm tính tiền công một lần như thế của cô bằng tiền lương hệ số 1 của một công chức nhà nước làm trong 8 tháng thì tiếp tục, họ lại được dịp ngồi nhẩm tính: có bao nhiêu chữ số 0 trong số tiền mà Hoa đán Chương Tử Di nhận được sau các cuộc “giao dịch tình dục” với các chính trị gia, nếu chuyện này có thật? (Chuyện ấy độ này có vẻ được giá gớm!)
Kế đến là thu nhập trung bình của một nhà báo lá cải trong một tháng là bao nhiêu nếu một đề tài rất đỗi bình thường được bôi xé ra làm 10 kì và mỗi bài 2000 chữ được nhuận bút 1.5 triệu đồng (theo lời tự thú của một phóng viên báo lá cai?) (Cải dạo này cũng lên giá quá ha!)
Rồi vừa mới hôm qua, ta biết: 20 ngàn đô la là số tiền mà nhiều đại gia sẵn sàng bỏ ra để có được 20 phút gặp mặt Angela Phương Trinh, theo đúng lời kể của cô gái này. (Trinh…ơ… “trinh” lúc nào cũng có giá :”>)
Tính ra, một nhà báo lá cải xuất sắc nếu chăm chỉ trồng cải trong khoảng 11 tháng thì mới bằng một lần Angela Phương Trinh gật đầu đồng ý đi trò chuyện 20 phút với đại gia, trồng cải trong 40 năm thì bằng một lần Chương Tử Di “giao dịch” với tỉ phú Từ Minh. (tôi có tính sai không? bạn tính lại hộ tôi nhé?)

Angela Phương Trinh tuy hơi quá đà so với tuổi đôi mươi của mình nhưng không đi chơi kiểu “ngã giá” với đại gia, thế là ngoan hay không ngoan? Chương Tử Di có nhiều cống hiến rất giá trị cho điện ảnh Trung Quốc và thế giới nhưng hiện đang bị mang tiếng với những cuộc giao dịch tình dục, thế là tốt hay xấu? Hồng Hà vươn lên từ một gia cảnh nghèo nàn cả về vật chất lẫn tình thương, có mục đích rất chính đáng: “Khi nào đủ tiền mua nhà và ô tô sẽ bỏ nghề bán dâm”, thế là trong sáng hay không? Phóng viên báo lá cải hết mình vì nhu cầu của độc giả và lợi nhuận của tờ báo, thế là vô lý hay có lý?
Giữa thời đại này, phân định tốt xấu đúng sai có khi là rất khó.
Báo lá cải có khi sẽ không lá cải nếu như không còn những độc giả thích đọc tin lá cải hơn tin tức chính thống. Gái bán dâm sẽ không bán dâm nếu chẳng ai mua dâm. Sẽ chẳng có khái niệm “giao dịch tình dục” nếu một cái túi Hermes hay LV không có giá quá cao và bất động sản không là một nhu cầu bất động đậy, trong khi hạnh phúc thì luôn “đựng trong một tà áo đẹp, một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn”. Nghệ sỹ cũng chẳng phải bày chiêu trò này nọ nếu như khả năng lao động chân chính của họ mang đến thành quả nhanh hơn một vụ scandal.
Ai cũng có mục đích để biện hộ cho hành động của mình. Tiền quả nhiên là bạc. Để có nhiều tiền, nếu không bạc mặt lao động thì cũng phải bạc lòng với lương tâm.
“Không được bán đứng bạn bè khi chưa được giá”. Tất nhiên, đây là câu nói đùa thôi. Nhưng từ đấy mà tôi nghĩ: vậy chẳng biết Minh Quân được gì khi phải giả bộ ỡm ờ trước tin đồn bạn nhảy của anh trong “Bước nhảy hoàn vũ” có bầu, dù chính anh đưa cô đi khám và chắc chắn không phải khám thai. Vậy là, bạn bè đáng giá bao nhiêu?
Và độc giả đáng giá bao nhiêu khi những người làm báo một mình trồng cải chưa đủ lại tiếp tục rủ rê họ vào công cuộc trồng cải, “ban Văn hoá toà soạn trân trọng mời độc giả tiết lộ thêm ảnh, clip và các thói hư tật xấu của showbiz Việt”, hứa hẹn bằng những phần quà hấp dẫn?
Trước những cám dỗ bề nổi như đồng tiền và danh tiếng, tôi chỉ mong mình có thể giữ mình. Vì nếu hôm qua bán mình vì cái giỏ xách, hôm nay bán mình viết lách nhảm nhí để mua được nhà và ô tô, chắc sẽ có ngày tôi phải tự hỏi: “Mình hôm nay bao nhiêu?”
Bao nhiêu à, tôi cũng không biết là bao nhiêu, nên xin đừng ai ra giá, nhỡ cao quá rồi tôi lại động lòng, đúng lúc đang cần tiền để mua cái gì đó, chẳng hạn.


Nguồn: blog muatinhyeu1983  tamtay.vn
tags: minh hom nay dang gia bao nhieu