Lần đầu tiên nhìn thấy anh bước vào phòng, trái tim tôi đã đập loạn nhịp. Dù khi ấy chưa đủ hiểu cảm xúc đó là gì, chỉ biết nó thân quen đến lạ lùng.
Anh không quá đẹp trai, rất giản dị. Có lẽ chính vì thế tôi thấy anh gần gũi. Có lẽ vì thế tôi hay để ý anh hơn bất kì ai khác, hay ngắm anh cười, hay để ý ánh mắt của anh. Và đặc biệt thấy vui khi anh hỏi tôi dù đó chỉ là những câu hỏi xã giao như: “Em không đi ăn trưa à?” “Hôm nay, bận không em? hay “Nhà em có gần đây không?”…
Và rất nhanh, tôi nhận ra rằng tôi đang thích anh, rất thích. Cái cảm giác được thấy anh mỗi ngày khiến trái tim tôi như nhảy múa. Tôi hay cười một mình khi nghĩ về anh. Và ghen khi anh dành ánh mắt cho một ai khác…
Vốn dĩ công việc của tôi và anh hoàn toàn trái ngược, nên gần như không có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều. Bởi thế để được gần anh, tôi tự nghĩ ra rất nhiều việc đôi khi là ngớ ngẩn, rồi lo lắng không biết anh có nhận ra! Tôi hay gọi cho anh để hỏi toàn những chuyện không đầu không cuối. Lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là bối rối và ngượng ngùng khi bị bắt bài với những câu hỏi siêu ngố của mình.
Tôi không đủ tự tin để làm anh thích mình qua những lần nói chuyện ấy, bởi tôi vốn không xinh đẹp. Có chăng chỉ là sự năng động trong công việc tôi đang làm và sự chân thành của riêng trái tim tôi. Tôi âm thầm lo lắng cho anh, khi anh đi uống bia cùng các đồng nghiệp, rồi khi anh đi chơi thể thao về muộn. Có hôm trời mưa, đi đường tôi gặp một tai nạn trượt ngã, bất giác tôi nghĩ ngay đến anh. Tôi gọi điện, nhiều cuộc mà anh không nhấc máy, trái tim tôi nghẹt thở vì nỗi sợ mơ hồ do tôi tự mường tượng ra. Rồi mãi lúc sau anh cũng gọi lại cho tôi, cười và nói: “Anh đi chơi thể thao mà, có cầm máy đâu, anh vừa về nhà rồi, em có chuyện gì sao mà gọi điện thoại cho anh nhiều thế? Anh xin lỗi nhé!”. Tôi thở phào và nói với anh: "Tại em lo anh bị ngã trên đường, trời mưa, đường trơn lắm, và cổ họng cứ nghèn nghẹn…".
Tôi muốn là một người bạn của anh trước tiên, bởi anh luôn dành một vị trí quan trọng cho bạn bè. Và vì tôi muốn được nói chuyện với anh nhiều hơn tất thảy mọi thứ. Anh kể cho tôi nghe về công việc, gia đình, người thân , về những niềm đam mê mà anh đang có… Tôi vui và ước giá như chỉ một chút thôi, tôi sẽ là một phần trong chuỗi thời gian dày đặc và màu sắc đó của anh.
Có đợt anh ốm, không đi làm. Tôi cứ đứng ngồi không yên, công việc bị dồn lại cũng vì tâm trí tôi cứ mải nghĩ không biết anh thế nào, bởi tôi không thể nào liên lạc điện thoại cho anh được. Biết anh thích ăn bánh Pizza, nên đi làm về, tôi liền ra cửa hiệu đặt bánh rồi bảo với nhân viên giao bánh tới địa chỉ nhà anh nhưng không quên dặn đừng nói tên người gửi.
Từ khi nhận ra mình thích anh, tôi hay nghĩ về tương lai nếu tôi có anh ở bên cạnh. Tôi tự thay đổi những kế hoạch và dự định của mình dù biết anh chưa bao giờ dành tình cảm cho tôi hơn một người anh trai đối với em gái. Tôi học đủ mọi thứ linh tinh bởi muốn chứng minh cho anh thấy tôi sẽ là người phụ nữ tuyệt vời, biết chăm sóc gia đình nhỏ của mình trong tương lai. Tôi cố gắng hoàn thiện mình thêm nữa để đẹp hơn trong mắt anh. Tôi làm những bài thơ về anh mà chưa bao giờ dám cho anh đọc chúng. Tôi viết những trang nhật kí dành riêng cho anh, cho người con trai đầu tiên ấy… mỗi ngày.
Nhưng xem ra mọi việc không dễ dàng chút nào. Tôi luôn đi bên lề cuộc đời anh. Rồi cái ngày, anh ríu rít khoe với tôi anh đang yêu, một cô gái rất xinh đẹp, cao ráo. Giây phút ấy trái tim tôi như ngừng đập, mọi thứ vỡ vụn! Không hiểu sao lúc đó tôi thấy mình cứng rắn đến thế. Chân không còn đứng vững nữa, nhưng tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt muốn trực trào ra và nở một nụ cười thật tươi với anh. Tôi không muốn anh thấy tôi khóc để anh biết lúc ấy tôi đã yêu và thương anh đến nhường nào.
Thỉnh thoảng anh chở cô gái đó tham gia những bữa tiệc tại công ty. Ánh mắt tôi cố gắng lảng tránh nhìn anh chỉ để tim tôi không đau thêm nữa, nhưng thật sự tôi ghét nó vô cùng, nó đã nằm ngoài sự kiểm soát lí trí của tôi từ rất lâu rồi, từ cái ngày tôi gặp anh đầu tiên ấy. Tôi lao vào công việc, không cho mình bất kì giây phút nào rảnh rỗi với mong muốn: tôi không còn thời gian để nghĩ về hình ảnh của anh thêm nữa. Rồi sau những đêm nằm khóc, tôi chợt nhận ra, đúng rồi, anh ấy có yêu mình đâu, tại sao mình phải làm vậy, nếu đã yêu anh nhiều đến thế, mình cũng mong anh hạnh phúc kia mà. Vậy là tôi lại mạnh mẽ đứng dậy, tôi học cách quên anh và để anh trở lại với cuộc sống vốn bận rộn của anh mà chưa bao giờ có tôi trong đó. Tôi lại cười nhiều hơn, chăm chút cho mình nhiều hơn. Tôi hi vọng nếu tôi không phải dành cho anh, thì sẽ có một người khác đang chờ tôi ngoài kia sẽ yêu tôi hơn hết thảy mọi thứ trên đời này.
Tôi quyết định không liên lạc với anh nữa. Không nhắn tin, không gọi điện. Mọi việc dù rất khó khăn nhưng tôi tin thời gian sẽ mang nỗi buồn ấy đi thật xa. Ngày sinh nhật của anh, tôi vẫn đặt bánh và gửi đến cho anh. Lần này, tôi cũng không nói tên người gửi vì điều đó cũng chẳng để làm gì. Tôi muốn anh nghĩ đó như là một món quà anh nhận được của bạn bè anh thôi! Không gì cả! Bất giác, tôi thấy bình yên lạ.
Và rồi, buổi tối hôm ấy, khi tôi đang cắm cúi học cách làm bánh ngọt, anh gọi điện cho tôi. Anh bảo anh định nhờ tôi đi cùng ra đây một chút. Tôi từ chối. Nhưng anh nói: "Anh đang ở dưới nhà em rồi, em mà không giúp là anh không biết nhờ ai đâu nhé!". Chúng tôi đi lòng vòng và đến khi dừng lại tôi nhận ra đó chính là nơi tôi và anh lần đầu tiên đi chơi với nhau.
Tôi nói với anh: “Hôm nay, em nghĩ anh đang tổ chức sinh nhật cùng bạn gái của anh chứ!” - “Ơ sao em biết hay vậy?”- “Em mà”, tôi cười thật tươi: “Và giờ em được tham gia ca hai à?” - “Không có ca hai nào cả, chỉ có duy nhất một ca này thôi, và bạn gái của anh đang ngồi bên cạnh anh đấy thôi!”.
Một giây, một phút, à không, có lẽ phải là cả thế kỉ im lặng với trái tim đập liên hồi của tôi. Tôi quay ra nhìn anh bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi, khác lắm, đủ để tôi hiểu anh đang nói thật. Nhưng ngay lập tức, tôi đứng bật dậy.
“Anh đừng bao giờ mang em ra làm trò đùa thế này. Em không thích thế đâu. Em sẽ tự về bằng taxi”. Tôi chạy đi thật nhanh, nhưng nước mắt không ngừng chảy. Lần này tôi không thể vụng về giấu chúng như những lần trước nữa. Bất giác có một bàn tay ấm kéo mạnh tôi lại phía sau và ôm tôi thật chặt. Mọi thứ như nổ tung. Tim tôi nghẹt thở...
“Đừng đi, là lỗi ở anh, là anh đã cố tình không để cho em bước vào cuộc đời anh. Là anh đã tự làm một bức tường ở giữa ngăn không cho em đến thật gần anh. Là anh đã cố tình lờ đi những yêu thương lặng lẽ em gửi đến anh. Là anh đã cố tình cho phép mình quen một người con gái khác để xác định tình cảm hiện tại của anh là gì. Nhưng chính lúc đó anh mới nhận ra rằng không biết từ bao giờ, em đã ở đây này, trong trái tim anh”.
Anh đưa tay lau những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má tôi: “ Hãy ở lại luôn trong đó được không em?".
Nguồn: sưu tầm
tags: ta buoc vao cuoc doi nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét