Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

26 tháng 7 2012

Dù có qua đi

Bao nhiêu năm rồi…
Tôi sống và nhìn về cuộc đời đầy những cảm xúc là lạ riêng. Bao nhiêu năm kể từ khi tôi khóc oa oa bên nỗi đau của mẹ. Từ khi tôi lớn, biết phá phách, biết chọc ghẹo những đứa bạn hiền lành. Từ khi tôi mười tám, từ khi tôi hai mươi, rồi tôi quá hai mươi. Những tình yêu tuổi trẻ làm cho tôi hiểu nhiều hơn về lối sống ở cuộc đời này.
Tháng Bảy kìa. Mi rưng rưng thềm thương nhòa phố Hạ, tôi bỗng nhiên nghẹn lệ ứ lại. Ơi! Tâm hồn...
Tháng Tám kia kìa. Sao rón rén làm gì để lòng Hạ vàng cồn cào nhiều đến thế. Chạy nhanh, chạy vội vàng đi để cảm thấy lòng người bớt luyến lưu tôi.
Chắc tại những thăng trầm có lẽ cứ đi, cứ luyến tiếc qua nỗi đau mùa cuối. Mùa lại mùa, ngày lại ngày lòng từng người chợt già cỗi nhiều hơn, tình cảm sâu sắc nhưng có lắm lúc hay ngờ vực...
Tôi cố tình gửi hương cho gió, cố tình xếp lại vầng mây in gót trinh nguyên dài thăm thẳm về cuối trời kia. Đón tháng ngày bằng giọt lệ pha lê ai rơi rơi. Đón tháng ngày bằng đôi mắt, bằng dải tóc mai bềnh bồng… bềnh bồng… và chảy yên an cho lòng tương tư dịu dàng, đầy thổn thức.
Đượm một nét phố nhớ quê trên làn nhan sắc trắng hồng. Đượm một tiếng chim cu gáy làm lao xao màu ngói đỏ chiều ai…
Mùa này, đàn bồ câu nhà tôi hay nhặt Hạ và ru ngủ tiếng ve đi.
Mùa này, trái tim tôi không hé nở nhiều tình cảm ngọt ngào quá. Chỉ tại hàng năm qua đi, nó dần dần trở thành một kẻ chai sạn, tê cóng theo nỗi đau tưởng như có lúc rất mịn màng, vì một người con gái.
Lãng đãng và hoài tưởng, đôi mi nhíu lại, giọng trầm xuống, cảm xúc chen lấn xô đẩy tôi phảng phất mùi hương ngào ngạt nào. Ai ơi…
Tôi yêu ư!
Tôi vẫn yêu và xốn xang đấy chứ, dù tình cảm lòng đầy nhiều khi cứ xù xì và xấu xí hơn ai. Thanh sắc này, chẳng còn mang nhiều mùi ngòn ngọt cho lòng ai thấy mùi vị thơm ngon. Đôi môi tôi này, từ lâu khô ráp lắm. Đầu óc tôi hay bấn loạn vì những suy nghĩ sợ sệt khi lỡ làm tổn thương ai. Nhưng vì nơi nào đó vẫn làm cho tôi thấy ấm ấm, thấy nhớ nhung nhiều hơn. Và có lẽ cô ấy đã làm tôi say trở lại vị tình…
Vì trong mắt nàng có kẻ Thu, tôi thay lá, có kẻ khô cằn và trỗi dậy mang niềm yêu trăn trở hơn ai. Tôi vẫn hay gọi khẽ hàng đêm, vẫn thay mùa và lau khô đi tất cả những không gian im ắng. Tĩnh mịch nhiều khi chỉ là gió cấu khẽ vào sự muộn phiền của phố đấy thôi. Vì phố có lúc muốn lãng quên những vẻ ngoài hào nhoáng và bóng bẩy ấy đi. Thế là tôi nhìn mưa cuối mùa đẩy đưa mùi thềm tối ẩm ướt lạ. Để tìm quên…
Thôi đi đi nhé! Tôi sẽ tìm gặp lại mùi vị ngày… tháng… năm… dù có cháy lòng hơn nữa. Thôi tôi lại hẹn nhé một thứ tình cảm không chút ngờ vực hay hoài nghi mùa nữa. Nàng biết đâu sẽ dành cho tôi một góc chiếm đoạt nào đó. Tôi sẽ lấn dần, lấn dần và mọc cỏ dại này vào đời con gái ấy. Vì cỏ đơn giản qua trăm năm, cỏ tồn tại qua nghìn năm, triệu năm. Tôi sẽ chết đi và có lẽ tình yêu tôi còn vương hoài mùi cỏ đời đời thì sao.
Và đời cũng mãnh liệt thế. Qua Xuân, Hạ, Thu, Đông cỏ vẫn còn in trong tâm thức nhiều loài. Qua hàng ngàn cuộc chiến, hay bão táp. Bảo có ai ra đi một mùa mà trên vai không có mùa cỏ tuổi thơ. Dù là dạng nào, hình hài nào cỏ vẫn còn dấu ấn chẳng nhạt phai…
Tôi sẽ làm mục nát khi lòng đau nức nở. Tôi sẽ xanh non mơn mởn khi lòng tôi thăng hoa. Sẽ dìu dịu, sẽ bay bay phấp phới, sẽ tắm mưa rơi ngày nắng chưa kịp đổ ướt vai. Tôi sẽ vàng, sẽ bình yên như ai đó vừa bước qua khe khẽ. Sẽ riết lại đôi vòng tay, đôi môi, đôi mắt. Sẽ trộn đều vào đôi tim đập rộn trong lồng ngực của hai kẻ yêu nhau.
Và thế là tôi vẫn còn và vẫn thấy mình thi vị biết bao nhiêu. Tôi từng đau và khóc khi cần và khi có thể. Từng trầm buồn, tĩnh vắng khi lòng tôi không yên. Từng nổi giận, từng trách móc khi sự chịu đựng vượt quá sức. Từng dịu dàng, từng say đắm đấy chứ. Có lẽ dù sao cũng chỉ là tôi của tháng ngày khóc, lớn và sống. Tôi vẫn yêu mùa heo may đó, thích tình cảm lãng mạn đó, mùi vị đó. Dù có bao nhiêu năm qua đi...


Nguồn: yume

tags: huong tinh yeu du co qua di

Ta ủ hương nồng nàn của phố từ dạo ấy


Cố đô phố vào một buổi chiều nhạt nắng,  trong chiếc áo dài tím cổ truyền ta lang thang giữa lòng cố đô. Chiều đó rât thu, một màu Thu vàng mơ màng xuất hiện vừa sang trọng, kiêu sa nhưng cũng trầm tư và sâu lắng bao trùm lên vạn vật, cỏ cây và sắc nắng.
Chẳng có một giới hạn nào ngăn nỗi con tim, ta thơ thẩn đi tìm và nhặt gì để ru lòng mình không biết nữa. Chỉ biết dạo đó phố trong ta nửa mơ hồ và quyến rũ, ánh nắng dịu dàng nhưng lung linh, huyền ảo nhưng không rực rỡ.
Và ta gọi đó là sắc màu “xa vắng” cho một buổi chiều Cố đô rưng rức buồn như Hạ đang vắt nửa mình sang Thu.
tamtay.vn - photo - Áo dài truyền thống Cố Đô
Lặng lẽ đứng nhìn dòng Hương Giang trôi nhè nhẹ, một màu xanh ngọc bích, đẹp đến ngẩn ngơ lòng, ta trầm mặc và suy tư ghi nhận từng khoảnh khắc và thời gian vào trong sâu thẳm của nội tâm.
Những chiếc thuyền rồng tiếp tục cuộc tuần du chở những khách viễn phương chiêm ngưỡng giữa dòng sông nước xanh màu phẳng lặng. Ta cảm nhận lẽ huyền vi của tạo hoá, trong không gian tĩnh lặng mơ hồ có tiếng vọng từ nội tâm sâu thẳm.
“Buồn chi rứa Huế ơi”. Ai đó đã hỏi ta như thế, và người vẫn thường gọi ta là O Huế.
Không biết tự bao giờ qua những câu thường đàm, thành ngữ, phạm trù thời gian đã đi vào tâm thức ta bằng những hình thái đặc thù và đa diện. Ta vẫn quen nói với bạn bè ở ngoại thành bằng ngữ điệu của Huế. Nghe tiếng Huế không những phải rành thổ âm, thổ ngữ mà còn phải rành cung bậc, bổng trầm, to nhỏ mới cảm nhận được cảm xúc của người đang nói.
Với ta, những ngữ điệu đó được ta trân trọng và sánh ngang hàng với bảo vật. Đó là thứ quặng mỏ tinh thần vô giá mà ta thường gửi trao với bạn bè năm châu.
“Buồn chi mô nờ, chỉ là một thoáng chút trầm suy thôi anh hỉ?".
Ừ, chỉ là một thoáng chút trầm suy khi ta thầm lặng đứng nhìn dòng Hương giang thơ mộng dùng dằng không chảy để ôm trọn Huế vào lòng.
Và xa xa phía bên kia, đi dọc các triền sông những nhánh lau sậy lụp xụp đong đưa theo gió, trỗi lên không gian những âm điệu hoang dã. Những cành hoa trắng mang hình thếp lá tủa lên giữa nền trời trong xanh trông thật dìu dịu. Không dằn lòng được trước vẻ đẹp thiên nhiên khoáng đạt, hoa lau đã lãng du theo gió gửi hương sắc bình dị của miền thôn dã dâng tặng nơi nơi.
Ta chìm vào mùa hoang liêu lá cỏ, nhìn hoa lau ta đã liên tưởng đến nụ hàm tiếu của những gương mặt ngây ngô các nàng thôn dã.
Có lẽ, hiếm có không gian nào giúp cho con người chìm sâu trong cô đơn như Huế. Mà hệ quả tất yếu của cô đơn bản thể là suy tư. Và hơn nữa, giữa một buổi chiều trong làn u sầu ấy, một mình ta đứng lặng lẽ dưới chân cầu Tràng Tiền nhìn dòng sông âm thầm trôi trong lặng lờ, xám nhợt của hoàng hôn sẫm tối.
Mọi vật xung quanh hiện lên mờ ảo, như có, như không, như thật, như giả, bao ký ức hiện về trong hoài niệm của tất cả những người đã từng đến Huế và đi qua bên đời ta.
Đó là một buổi chiều có lẽ nồng nàn và thật bình yên khi ta chọn đi bộ trên những còn đường quanh Đại nội, và trên con đường mang tên Phượng bay trong tà áo dài tím.
Mùa này Huế chưa thay lá, chỉ thiếu một chút nắng hao gầy, diễn đạt một Cố đô chiều nhuốm cảnh vật vào một sắc thái hư huyền và tràn ngập không gian lửng lơ, như ru hồn ta lạc vào cõi xưa nhuốm màu thành quách, lắng nghe hồn thiêng sông núi vọng về giữa mênh mông chiều quạnh quẽ, tâm hồn ta lúc đó như bị gió sẽ tan ra thành từng mảnh trôi giạt theo dòng Hương Giang trầm lắng.
Cảm giác của buổi chiều đó thật bình yên mà ta sẽ ủ hương thơm nồng nàn của phố vào trong tâm khảm mình từ dạo ấy.
Thùy Dương
P/S: Lãng đãng một chiều đi dạo giữa lòng Cố đô.


Nguồn: yume

tags:co do mua ha

25 tháng 7 2012

Chúng ta quyết định số phận của chính mình



Leonardo DaVinci vẽ bức tranh “Bữa tiệc ly" mất bảy năm liền. Đó là bức tranh vẽ Chúa Jesus và 12 môn đệ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Ngài bị môn đệ Judas phản bội.

Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông mới chọn được một chàng trai có gương mặt thánh thiện, một tính cách thanh khiết tuyệt đối làm người mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng liền trước chàng trai và hình ảnh Chúa Jesus đã hiện ra trên bức vẽ.

Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 11 vị môn đệ, chỉ còn có Judas, người môn đệ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc. Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đi người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình… Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy vẫn chưa đủ để biểu lộ cái ác của Judas. Một hôm, Da Vinci được thông báo có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và nhiều tội ác tày trời khác…

Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mặt ông là một gã đàn ông nước da đen sạm với mái tóc dài bẩn thỉu xoã xuống gương mặt, một khuôn mặt xấu xa, hiểm ác, hiển hiện rõ tính cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá. Đúng, đây là Judas !

Được sự cho phép đặc biệt của đức vua, người tù được đưa tới Milan, nơi bức tranh đang vẽ dang dở. Mỗi ngày tên tù ngồi trước Da Vinci và người hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc.

Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo với lính gác : "Các ngươi đem hắn đi đi !"

Lính canh túm lấy kẻ tử tù nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quỳ xuống bên chân Da Vinci, khóc nức lên : "Ôi, ngài Da Vinci ! Hãy nhìn con ! Ngài không nhận ra con ư ?"

Da Vinci quan sát kẻ mà sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp : "Không ! ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến từ hầm ngục Roma". Tên tử tù kêu lên : "Ngài Vinci… Hãy nhìn kỹ tôi ! Tôi chính là người mà bảy năm trước ngài đã chọn làm mẫu vẽ Chúa Jesus…"

Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa tiệc ly" là có thật. Chàng trai từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Jesus, chỉ sau hơn 2000 ngày đã tự biến mình thành hình tượng của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử.

Tương lai không hề được định trước. Chính chúng ta là người quyết định số phận của chính mình…
Nguồn: Hoathuytinh


tags: quyet dinh so phan cua minh

Lười yêu lần nữa



Chán và ngán người hiện tại, nhưng yêu thêm lần nữa thì... xin thôi! Không ít bạn trẻ đang mắc kẹt trong tình trạng này.

Họ loay hoay ở “bến cũ”, thèm thuồng nhìn cảnh người khác một mình tung tẩy, nhưng lại không dám dứt khoát hành động để “đổi đời”...
Con đường tình yêu luôn đầy rẫy những trắc trở. Để vượt qua và đến bến đỗ hôn nhân, đôi bạn cần dành thời gian chia sẻ, tìm hiểu về nhau thật kỹ...
Tiếc công “xây thành đắp lũy”
Quen nhau từ hồi học chung cấp III, Thu Ngọc và Bảo Sơn (đều 25 tuổi, Q.1, TP.HCM) từng là “cặp đôi hoàn hảo” trong mắt nhiều người. Đều tốt nghiệp đại học loại giỏi, có công việc lương cao, ngoại hình bắt mắt... cả hai luôn tin “mình sinh ra là để cho nhau”.
“Mối quan hệ chỉ căng thẳng từ khi cả hai đi làm. Anh muốn tôi bỏ công việc hiện tại với lý do tôi đi công tác nước ngoài quá nhiều. Tôi son phấn chút đỉnh cũng bị anh nghi ngờ này nọ” - Thu Ngọc tâm sự. Ngược lại, Ngọc cũng không chấp nhận việc Sơn an phận tới mức không chịu đi học nâng cao, suốt ngày chỉ bia bọt.
Cái tôi quá cao khiến khoảng cách giữa hai bên ngày một xa, gặp nhau là có chuyện, Sơn và Ngọc toan chia tay nhiều lần. “Nói vậy chứ thật lòng khó làm được. Uổng công bao năm quen biết, gầy dựng quan hệ, huống hồ công việc cứ ào ào đến. Giờ nghĩ tới chuyện bắt đầu lại mối quan hệ khác là thấy oải” - Thu Ngọc nói.
Hoàn cảnh của Tú Trung (30 tuổi, giảng viên đại học) cũng trớ trêu không kém. “Học xong đại học tại Mỹ, nàng bảo muốn học tiếp lên thạc sĩ, rồi sau đó lại thỏ thẻ muốn ở lại làm việc một thời gian. Tám năm qua, mỗi năm cả hai chỉ “tay bắt mặt mừng” được một tháng, còn chủ yếu là “gặp” trên Skype, MXH... dù tôi đã góp ý nhiều lần” - Trung thở dài.
Vì sao không tìm người mới khi bản thân đã chán chê chờ đợi? “Gia đình hai bên đều biết nhau quá lâu, giờ mà nói chia tay chỉ sợ mọi người bị sốc. Thôi thì cứ hi vọng nàng bay nhảy chán sẽ quay về” - Tú Trung giải thích việc luôn lắc đầu trước những lời mai mối từ đồng nghiệp.
Quang Vinh (29 tuổi, kiến trúc sư) lại quyết định tiến tới hôn nhân với người yêu dẫu cả hai thường xuyên khắc khẩu. “Cha mẹ đã lớn tuổi, tôi cũng muốn chóng ổn định để họ sớm có cháu bồng, còn bản thân lấy thời gian lo chuyện khác”. Vinh nuôi niềm tin cưới nhau rồi thì mọi vấn đề sẽ dần ổn thỏa.
Được gì khi “cố đấm ăn xôi”?
Chỉ hai tháng sau ngày cưới, bạn bè thân của Quang Vinh đều rất ngạc nhiên khi thấy tân lang sa sút tinh thần hẳn. Trên Facebook, ở mục Mối quan hệ hiện tại, Vinh treo bảng “It’s complicated” (tạm dịch: Rất phức tạp). Gặng hỏi mãi, Vinh cười gượng gạo, trả lời ẩn ý: “Thì giờ mới nhận ra nước mắm và nước ngọt đã không hợp nhau thì pha cách nào cũng sẽ vẫn không hợp. Chỉ tiếc là mọi chuyện đã lỡ”.
Còn Bảo Sơn không giấu được sự dằn vặt: “Bây giờ thời gian đi chơi giữa hai đứa nhạt nhẽo lắm. Cô ấy ngày một sắc sảo, nổi bật hơn so với tôi. Những câu nói bông đùa, lời khen hoa mỹ ngày xưa của tôi dần trở nên vô duyên”. Một mặt, Sơn luôn nơm nớp lo sợ bị mất Ngọc, nhưng mặt khác Sơn cũng mệt mỏi với mối quan hệ này. Dẫu vậy, Sơn khẳng định chia tay là điều sẽ không xảy ra, vì rất khó để kiếm ai hoàn hảo như người hiện tại.
“Thực chất giữa hai con người luôn tồn tại những điều khác biệt ngay cả khi được cho là rất tâm đầu ý hợp” - đó là khẳng định của thạc sĩ xã hội học Trần Thị Ngọc Nhờ (Đại học KHXH&NV TP.HCM).
Theo thạc sĩ Nhờ, tình yêu thật sự sẽ khiến hai bên chấp nhận nhau - cả mặt trái của đối tác - như một lẽ tự nhiên. Còn ngược lại thì giữa hai người - dẫu hợp nhau đến đâu - sẽ luôn tồn tại sự đối kháng, kỳ vọng rồi lại thất vọng lẫn nhau.
Do đó, thạc sĩ Nhờ cho rằng trước hôn nhân nếu đã phát hiện cả hai không thể hòa hợp thì nên chia tay sớm, bởi khả năng hòa hợp sau hôn nhân là rất thấp.
Nếu vẫn “cố đấm ăn xôi”? Thạc sĩ Nhờ cho rằng đây là trường hợp giống như bệnh nhân bị ung thư nhưng từ chối quá trình điều trị đau đớn để lấy lại cơ thể khỏe mạnh, chấp nhận việc cái chết chắc chắn đến. “Không những mất đi chính mình mà bạn còn khiến người yêu luôn mệt mỏi, khổ đau với mối quan hệ vật vờ cùng năm tháng. Từ miễn cưỡng dẫn tới việc chán ghét, phản bội lẫn nhau là điều dễ hiểu” - thạc sĩ Nhờ đúc kết.
Chia tay hay níu kéo?
Theo thạc sĩ Trần Thị Ngọc Nhờ, trước khi quyết định chia tay, các bạn trẻ cần lưu ý những điểm sau:
Khi phát hiện những mâu thuẫn phát sinh, cả hai phải xem lại vấn đề xuất phát từ ai, từ đâu, từ cả hai phía hay chỉ một. Cần chủ động nói lên những điều bản thân nghĩ. Cả hai nên dành một khoảng “tạm dừng” (có thể là tạm thời không gặp nhau một thời gian) để suy xét tất cả. Đây là khoảng thời gian quan trọng để đánh giá tình yêu của hai người, vướng mắc của nhau... từ đó đưa ra quyết định phù hợp cuối cùng. Đừng e ngại việc khởi động lại một mối quan hệ khác, bởi hôn nhân là điều ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời người.
Theo Tuổi Trẻ


tags: luoi yeu lan nua

Sắc hoa xinh tươi với lọ thủy tinh


Sắc hoa xinh tươi với lọ thủy tinh.


Cắm hoa trang trí  với những chiếc bình cổ hẹp mang đến cho căn phòng của bạn vẻ tinh tế, hiện đại và sang trọng.















Không cần đến những lọ hoa cầu kỳ với nhiều chi tiết uốn lượn, phong cách cắm hoa đơn giản chỉ một chiếc lọ thủy tinh nhiều màu thật đẹp có khối tròn, vuông, hay lọ cổ rộng sẽ mang đến cho không gian nhà bạn một nét mới thật sinh động, tươi tắn và hiện đại.











tags: hoa thuy tinh, cam hoa dep

Sự yêu thương dẫn đường


Sự yêu thương dẫn đường
Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ : kem sôcôla, khiêu vũ, cái máy đánh chữ.

Tôi cũng yêu thương rất nhiều người : cha mẹ, người yêu - sau này là chồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. "Tôi thích cái này !" - Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại có thể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương và thích thú.

Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đã biết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó, tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãi mãi không hàn gắn được. Ấy là khi chồng tôi qua đời.

Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng TV quá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổ và nhìn người ta đang tận hưởng một ngày tốt lành. Tôi cảm thấy mình già nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe... Cho đến ngày thứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấy đỡ mệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yên lặng, than thân trách phận.

Bỗng một chiếc máy bay giấy phi vèo vào phòng, đậu ngay ở chân giường tôi. Giở cái máy bay ra, tôi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc. "Chúc bà mau khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."

Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôi nghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi ra phía cửa, cầm theo chiếc máy bay giấy.

Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sự yêu thương dẫn đường.
Nguồn: Hoathuytinh


tags: su yeu thuong dan duong

Tình yêu tuổi mới lớn


Tình yêu tuổi mới lớn

Tuổi mới lớn khi yêu sẽ mạnh mẽ hơn ở các lứa tuổi khác, nhưng những mối quan hệ này thường mất đi nhanh chóng.

Tình yêu tuổi mới lớn
Một cuộc điều tra của các nhà khoa học Anh mới đây cho thấy nhiều điều thú vị. Khi bạn trẻ ở tuổi mới lớn có tình cảm gần gũi với người khác giới hơn mức bình thường, cảm giác này giống như mối quan hệ gần gũi giữa người mẹ và đứa trẻ sơ sinh.
Tuổi mới lớn khi yêu thường sử dụng hàng giờ nói chuyện không mệt mỏi, cho dù qua điện thoại hoặc là trực tiếp. Tuy ngắn ngủi, nhưng kỷ niệm về tình yêu say đắm sẽ theo họ trong suốt cuộc đời sau này.
Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra những đường liên hệ nơ-ron thần kinh trong não sáng lên khi tuổi mới lớn đang yêu. Cảm giác yêu có tác động trong não gần giống như sử dụng chất kích thích cocaine và có thể so sánh một cách thú vị: Khi yêu ta giống như con nghiện.
Có 3 giai đoạn của tình yêu: Phản ứng ban đầu là “sự ham muốn”; Sau đó là yêu và “sức hút”; Cuối cùng là “cam kết gắn bó” lâu dài.
Tuổi mới lớn dường như trải qua giai đoạn “ham muốn” mạnh hơn các giai đoạn sau. Tuy nhiên, có thể do bản chất mối quan hệ của tuổi mới lớn là “ngắn ngủi”, cho nên mối quan hệ thường chấm dứt ở ngay giai đoạn đầu tiên này.
Sự thân mật này cũng giúp tuổi mới lớn tìm hiểu về chính bản thân mình, đơn giản như thông qua tình cảm thân thiết với những người khác nữa. Thân mật ở đây cũng bao gồm sự cởi mở, chia sẻ và tin cậy, do đó cũng giúp tuổi mới lớn trong quá trình trưởng thành của mình.
Cũng như khám phá ra những cảm xúc mới, hầu hết tuổi mới lớn cũng trải qua những ham muốn về thể xác. Tuy nhiên, vì tất cả đều là mới mẻ nên việc giáo dục giới tính vô cùng quan trọng. Tất cả những ấn tượng đầu tiên đều để lại dấu ấn rất lớn, nhiều trường hợp ảnh hưởng đến các hành vi trong suốt cuộc đời.
Theo Tiền Phong


tags: tinh yeu tuoi moi lon

19 tháng 7 2012

Bức vẽ dở dang

Bức vẽ dở dang
Cô trở thành hơi thở, thành sự sống của anh (Ảnh minh họa)




Những tia nắng dịu dàng của một chiều thu muộn cuối cùng cũng tắt hẳn sau mấy tán cây xanh rợp. Hoàng hôn lập tức khoác lên nghĩa trang một màu trầm buồn u ám, cái sắc màu như muốn làm người ta tan chảy trong nỗi cô đơn.
Hoàng vẫn ngồi yên trước ngôi mộ nằm khuất trong một góc tĩnh lặng, nơi có những bụi hoa hồng leo bò lan lên cả tấm bia cẩm thạch. Nhìn anh khi ấy người ta rất khó đoán được bao nhiêu tuổi, bởi nỗi đau quặn thắt cứ hằn sâu trên từng nét mặt, khiến anh như đã trải qua cả một cuộc đời dài dằng dặc buồn thương. Hoàng đã vượt được qua những năm cô đơn khủng khiếp ấy chỉ với một niềm tin rằng, Châu đang bình yên và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Dù có chết đi sống lại, anh cũng không thể tưởng tượng được rằng, đón mình trong ngày về ấy lại chỉ có nấm mồ lạnh ngắt, không thể tin nổi rằng sẽ không bao giờ còn được ôm lấy bờ vai cô, lùa tay vào mái tóc cô, hay ghé sát môi thì thầm bên tai cô, rằng anh yêu và nhớ cô tới chừng nào.
Một cơn đau đớn tột cùng như trào lên bóp nghẹt trái tim Hoàng, anh gục xuống, cảm thấy máu toàn thân đã trở nên lạnh ngắt.
“Anh là… Hoàng phải không?”
Một giọng nam trầm đầy u uẩn chợt vang lên phía sau tạm thời kéo Hoàng ra khỏi nỗi đau thương giằng xé. Anh ngẩng đầu lên, quay lại. Đó là một người đàn ông lớn hơn Hoàng vài tuổi, trông đơn giản nhưng lịch thiệp. Điều khiến Hoàng lập tức chú ý đến là đứa bé đứng sát bên hông người đó. Anh đứng dậy, loạng choạng như muốn ngã. Đôi mắt của Châu, đôi mắt lúc nào cũng như ướt đẫm, đôi mắt luôn đau đáu trong từng giấc ngủ chập chờn của anh, đang mở to trên khuôn mặt đứa bé. Hoàng vội bám vào bia mộ để khỏi gục ngay xuống đó.
Trong khi bé Lâm mải mê với những bông hoa trắng hồng xinh xinh phủ đầy mộ mẹ, hai người đàn ông lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ khác nhau. Khá lâu sau đó, Hoàng mới cất được thành lời, dù cổ họng anh vẫn nghẹn đắng.
“Cô ấy có đau đớn không?”
“Cũng không quá lâu. Cô ấy cũng đã giành giật sự sống suốt 2 ngày. Trước khi đi, cô ấy chỉ tỉnh lại vài phút…”.
“Tất cả là tại tôi”, Hoàng tưởng như lồng ngực anh đã vỡ vụn ra.
“Không. Châu đi rất thanh thản. Cô ấy muốn tôi chuyển cho anh mấy thứ”. Câu nói ấy được thốt ra khó khăn nhưng giống như một gánh nặng trên vai vừa trút xuống. “Cô ấy tin rằng thế nào cũng có ngày anh quay lại”.
Tôi…”, giọng Hoàng tắc nghẹn, cảm giác mất mát lại lan khắp cơ thể, trở thành những mũi kim đâm vào từng góc tâm hồn sâu kín nhất. Anh chỉ mong chồng Châu sẽ dừng lại, bất cứ điều gì anh ấy nói ra lúc này chỉ càng khiến anh dễ sụp đổ hơn.
“Dù sao thì tôi cũng đã tha thứ cho anh. Không, có khi tôi còn phải cảm ơn anh. Quãng thời gian ấy, Châu đã vô cùng hạnh phúc”.
Long dắt bé Lâm đi sau khi đặt chiếc hộp gỗ lấy từ trong vòm ngôi mộ xuống cạnh Hoàng. Còn lại một mình trong nghĩa trang lạnh ngắt, Hoàng nằm vật ra ghế, ôm chặt lấy di vật cuối cùng của Châu, khóc không thành tiếng.
Ở tuổi 30, Châu không đẹp một cách lồ lộ như thời thiếu nữ, mà ở cô luôn toát lên một vẻ dịu dàng, duyên dáng và đằm thắm tuyệt vời. Làm ở bộ phận truyền thông của một công ty lớn, Châu thường xuất hiện trước mặt mọi người trong phong thái tự tin, cởi mở nhưng vẫn đoan trang, có chừng mực, thêm vào đó là một chút thông minh, hóm hỉnh và cách thả hồn vào câu chuyện khiến người đối diện thường bị chinh phục chỉ sau vài lần tiếp xúc. Đó là lý do khiến nhiều người đàn ông vẫn nhấp nhổm dù biết rằng cô đã có chồng.
Tụi con gái trẻ trong công ty thường bộc lộ thẳng thắn sự ngưỡng mộ đối với Châu - nếu như đánh giá bề ngoài, cô có đủ các yếu tố khiến người ta thèm muốn: một vị trí xứng đáng với năng lực của bản thân, một người chồng nghiêm chỉnh, đứng đắn, biết làm ăn, một cô con gái lên 3 xinh xắn đáng yêu, kinh tế gia đình ở mức trung bình. Song trong cái lồng son đẹp đẽ ấy, Châu vẫn cứ cựa quậy không yên.
Khi đó, cuộc hôn nhân của Châu đã bước sang năm thứ 7, vượt qua cái ngưỡng 5 năm mà người ta thường gọi là “thời kỳ khủng hoảng đầu tiên”. Dù vậy, Châu dường như vẫn chưa thể nắm bắt được gì. Từ một người đàn ông lãng mạn, Long trở nên khô khan và vị kỷ. Dường như đối với anh, gia đình đó là bất biến và anh không còn cần phải cố gắng gì hơn trong tình cảm. Anh có thể đi chơi thể thao suốt buổi tối thay vì đưa cô đi xem phim trong những ngày hiếm hoi cô được nghỉ. Thảng hoặc có hôm dậy sớm, anh vô tư nằm xem ti vi dù biết cô thích đến nhường nào một buổi sáng cuối tuần, được nằm lười nhác trên giường thêm một chút và nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc máy quay đĩa họ giữ từ thời độc thân. Anh bắt đầu hút thuốc và nhiều đêm về muộn với hơi thở nồng nặc mùi bia rượu, sau đó lao vào hôn vợ một cách nồng nhiệt thái quá mà không để ý đến cảm xúc rất dễ dàng đổ vỡ của cô. Dù bị những nhu cầu vật chất của ngày thường cuốn trôi đi, nhưng tận trong sâu thẳm tâm hồn, Châu vẫn là một người phụ nữ lãng mạn và nhạy cảm. Chính vì thế, những dòng cảm xúc cô tưởng như đã chết từ lâu, bất chợt ùa về dữ dội khi cô gặp Hoàng. Linh hồn lang thang phiêu bạt trên sa mạc cằn khô như tìm được nơi ký thác.
Lớp tập huấn do công ty mẹ tổ chức ở Lâm Đồng chỉ kéo dài hơn 1 tháng, nhưng thời gian đó đủ để cho Châu và Hoàng “tìm được nhau”. Hoàng làm ở bộ phận kỹ thuật của công ty, thực ra hai người cũng đã biết nhau từ trước khi quen khá lâu. Làm ở các tầng khác nhau, nên thỉnh thoảng lắm Châu mới gặp Hoàng ở thang máy, cũng có khi là trong căng tin của công ty. Không phải cô chưa từng chú ý đến anh, ở anh có một vẻ gì đó rất đặc biệt. Hoàng không đẹp trai, không nổi bật, thậm chí anh luôn khoác lên mình cái vẻ xù xì thô ráp và có phần cứng nhắc của người thuần túy làm kỹ thuật. Anh hay ngồi cách biệt ở một góc gần sân của căng tin, đôi lúc cùng vài đồng nghiệp nam, nhưng ít khi hòa hợp hẳn vào bọn họ. Đôi lần Châu nghe thấy mấy con bé cùng phòng nhắc đến Hoàng như một kẻ lập dị và khó gần cùng những lời bình phẩm chẳng mấy hay ho. Chỉ vậy thôi.
Khóa tập huấn ấy có tới gần 100 học viên đến từ nhiều chi nhánh, phân công ty cả nước, được tổ chức trong khuôn viên đại học Đà Lạt khiến Châu cảm thấy hứng thú vô cùng. Đã nhiều năm qua kể từ ngày tốt nghiệp, cô vẫn ao ước được quay lại sống trong không khí của một lớp học đúng nghĩa với những người bạn vô tư. Ở đó không có sự cạnh tranh, không quyền lợi, không đấu đá mệt mỏi. Người ta nhìn nhau bằng mắt sạch.
Bức vẽ dở dang, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, tinh yeu, hanh phuc, bi kich, chuyen tinh cam dong, tinh dang do, co don, noi dau, xa nhau, tinh yeu toi loi, sai lam, noi dau, nuoc mat, ben nhau
Anh chỉ biết khi đến gần cô, anh cảm giác như đã yêu cô từ hàng thế kỷ trước (Ảnh minh họa)
Buổi lên lớp đầu tiên, vị giảng viên người Mỹ bất ngờ đưa ra một câu hỏi cực kỳ thú vị liên quan đến nghệ thuật. Học viên tỏ ra lúng túng, nó gần như không liên quan gì đến nội dung khóa tập huấn về kỹ năng cạnh tranh đó. Trong khi tất cả còn đang bàn tán, Hoàng đứng lên. Anh trả lời bằng một thứ tiếng Anh mềm mại và cực kỳ chuẩn xác. Châu lập tức chuyển sự chú ý của mình từ vị diễn giả sang Hoàng và sửng sốt khi phát hiện ra, lúc nói trông anh khác hẳn ngày thường, say sưa và đầy đam mê, khiến lớp vỏ xù xì anh vẫn khoác lên mình như được giũ sạch lúc nào. Khi Hoàng kết thúc, một ý nghĩ đầy trẻ con trỗi dậy, Châu lập tức dùng tất cả vốn hiểu biết của mình để phản bác lại quan điểm của Hoàng. Dường như anh cũng bị bất ngờ, ngay buổi tối hôm đó, khi mở máy tính, Châu thấy Hoàng đã add nick của cô và cả hai tiếp tục tranh luận trên yahoo chat. Đêm ấy, Châu ngủ gục trên bàn phím, miệng hé cười.
Thực ra, sau này Châu cũng không nhớ rõ lắm về những ngày đầu tiên ấy, chỉ biết cô đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bất chợt một ngày, cô muốn được quan tâm đến anh, muốn được nói những điều riêng tư nhất với anh. Không biết từ bao giờ, Hoàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Cô sống lại cái thời đã trôi qua lâu lắm, cái thời sôi nổi đầy đam mê của tuổi trẻ mà cô đã không sống hết khi còn ở đó. Châu giống như một thiếu nữ ngoan đạo bị nhốt trong tháp ngà lần đầu trốn mẹ đi chơi, háo hức, hồi hộp, sung sướng trước thế giới rộng lớn đầy màu sắc lung linh bên ngoài, nhưng lại không quên mặc cảm tội lỗi vì đã làm trái lời người lớn. Cô hạnh phúc nhưng run rẩy bước vào thế giới của anh với niềm mong mỏi được chia sẻ nhiều hơn, được đón nhận nhiều hơn, và cũng hy vọng mình sẽ mang lại cho anh điều đó.
Nhưng rồi trong những giây phút lý trí vượt lên, Châu lại thấy đau khổ và lo sợ đến cùng cực. Cô biết tình cảm của mình chỉ làm hại cuộc đời anh, rõ ràng cô sẽ không bao giờ từ bỏ gia đình để đến với anh và làm cho anh hạnh phúc. Tiếp tục tiến xa hơn với cô, anh sẽ chỉ nhận được nỗi thất vọng và một tương lai mù mịt. Nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt dịu dàng, cháy bỏng yêu thương của Hoàng, nghe giọng nói như toát lên từ tâm hồn tuyệt đẹp của anh, cô biết, mình sẽ không bao giờ dừng lại.
Ngày cuối cùng của kỳ tập huấn, lớp tổ chức bế mạc ở Nha Trang. Suốt cả đêm đó, trong khi mọi người vẫn vui vẻ cuốn xoay trong những điệu nhạc ở sàn khách sạn, Châu và Hoàng lặng lẽ ngồi bên nhau trên bờ biển. Lần đầu tiên cô ngả đầu vào vai anh, nghe anh kể về những mảnh đất anh đã đi qua, về ước mơ thời thơ bé, về khát khao được đến Paris để thỏa mãn niềm đam mê hội họa.“Lúc ấy, anh sẽ vẽ em đứng trước biển, đôi mắt ướt đẫm nhưng bừng cháy khát khao như đợi anh tìm đến”, Hoàng ghé vào tai Châu thì thầm. Đêm ấy, lần đầu họ đến với nhau, như hai kẻ cô đơnnhất trên thế gian tìm được tâm hồn đồng điệu. Gần sáng, Châu thiếp đi trong vòng tay anh, hàng nước mắt lăn dài trên má.
Một thời gian dài sau đó, hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua chat hay điện thoại. Nhiều hôm Châu làm muộn, Hoàng lại chờ để đưa cô về. Thỉnh thoảng Châu ghé qua căn nhà nhỏ nằm khuất trong vòm cây cổ thụ của Hoàng, chỉ đơn giản là ngồi bên anh dưới tán cây xanh rợp mát để thấy lòng thanh thản, bình yên. Nhưng rồi những phút bình yên như thế cũng không nhiều, điều Châu lo sợ cuối cùng cũng đến, cô bắt đầu nói dối chồng để được ở bên Hoàng nhiều hơn. Điều đó làm Châu đau khổ, khi ở trước mặt Hoàng, cô cố giấu đi, nhưng tâm hồn nhạy cảm của anh nhận ra rằng, họ đang dấn sâu hơn vào bi kịch. Nhìn Châu khắc khoải buồn thương, lòng Hoàng luôn quặn thắt. Anh cố gắng bù đắp cho cô, cố yêu thương cô nhiều hơn, nhưng rồi vẫn lờ mờ nhận ra tình yêucủa mình đang giết chết cô dần dần.
Lối thoát cuối cùng cũng đến, mùa thu năm ấy, Hoàng bỗng nhiên nhận được thừa kế từ một người bác họ không con cái. Châu động viên anh dùng số tiền đó đi Paris học hội họa, thậm chí còn giúp anh làm đơn gửi đến trường Mỹ thuật hoàng gia Paris. Đó là những ngày thực sự khó khăn với Hoàng, anh bị giằng xé dữ dội. Trước hôm Hoàng bay, Châu đến và ở lại với anh suốt đêm. Không ngờ đó là lần cuối Hoàng được nhìn thấy Châu. Ngày hôm sau, trên đường ra sân bay tiễn Hoàng, trong làn nước mắt nhạt nhòa, Châu mất phương hướng, đâm thẳng vào một chiếc ô tô. Suốt 3 năm ở Paris, anh như người trốn chạy cuộc đời bằng cách không liên lạc với ai, và chỉ biết chuyện sau khi về nước.
Chiều hôm đó, một chiều chớm đông se lạnh, Hoàng mang theo giá vẽ đến nghĩa trang. Anh đứng trước ngôi mộ phủ đầy những dây hoa hồng leo hồi lâu, rồi bắt đầu cầm cọ vẽ. Khuôn mặt Châu dần dần hiện lên, mỗi nét cọ là một nhát dao cứa vào trái tim Hoàng, nhưng anh vẫn không dừng lại, dường như chỉ có động tác đó mới khiến nỗi đau trong anh vơi bớt. Khi vệt sáng cuối cùng sắp tắt, cũng là lúc bức họa hoàn thành. Bức tranh vẽ người thiếu phụ mong manh đứng bên bờ biển, mắt đăm đắm nhìn vào những con sóng tít xa. Mái tóc dài của cô bị gió thổi rối tung, dài mãi ra, quấn lấy cơ thể nhỏ nhoi ấy như một sợi dây trói không sao thoát được.
Hoàng gần như kiệt sức, người anh ướt đẫm mồ hôi, lạnh ngắt, nhưng trên khuôn mặt bạc nhược ấy bỗng nở một nụ cười. Anh thắp nến, bật chiếc radio nhỏ mang theo, và trong tiếng nhạc của bài “Dạ khúc”, anh mở chiếc hộp gỗ mà Châu để lại. Một bức thư anh viết cho cô trong thời gian tập huấn, cuốn nhật ký Châu ghi lại những chuyện tình của họ và cả nội tâm giằng xé, những bông hoa hồng leo anh hái trong vườn nhà rồi ép khô gửi cho cô. Những khoảnh khắc tươi đẹp lướt qua trước mắt Hoàng. Anh đã yêu cô từ khi nào nhỉ? Từ lần bất chợt trông thấy cô đùa với bóng nắng trong khuôn viên của công ty? Từ lần tình cờ gặp cô khóc trên sân thượng? Từ buổi học đầu tiên trong kỳ tập huấn? Anh chỉ biết khi đến gần cô, anh cảm giác như đã yêu cô từ hàng thế kỷ trước. Cô trở thành hơi thở, thành sự sống của anh, không có cô, anh chỉ còn là một cái xác không hồn. Nhưng anh lại không thể giữ cô ở bên cạnh mình. Hồi đó, anh đã muốn nói với cô rằng hãy cùng đi với anh đến Paris biết bao, nhưng anh hiểu, cô sẽ không bao giờ rời bỏ cái gia đình nhỏ ấy, hoặc nếu có đi cùng anh, cô sẽ đau khổ suốt quãng đời còn lại.
Hoàng châm lửa vào bức thư rồi thả lại trong chiếc hộp gỗ. Lửa nhanh chóng bùng lên, thiêu cháy điểm tựa cuối cùng của đời anh. Anh nhìn lại khuôn mặt Châu trên bức vẽ một lần nữa, rồi cũng châm lửa đốt. Khuôn mặt cô biến dạng dần, những sợi dây trói buộc cuộc đời cô cũng hóa thành tro bụi. Trước khi cháy hết, ngọn lửa còn bùng lên một cách ma quái rồi mới lụi tàn.
“Vĩnh biệt em”.
Để chia sẻ trực tiếp cùng tư vấn viên, hãy gọi đến số 1900 6897, sau đó bấm phím 5, chúng tôi luôn lắng nghe bạn 24/7.

Theo Hạ Liên (Gia đình VN)


tasg: cau chuyen tinh yeu buc ve do dang

Câu chuyện tình yêu cảm động nhất


30,742 lượt xem
Năm học lớp 10. 
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT 
NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm học lớp 11. 
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : “Cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. 

Năm cuối cấp. 
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. “Bạn nhảy của em bị ốm”, em nói, “Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT.” Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : “Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. 

Ngày tốt nghiệp. 
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muố2n em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : “Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. 

Vài năm sau. 
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : “Tôi hứa” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : “Anh đã đến, cảm ơn anh !” và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao. 

Lễ tang. 
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : “ Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc. 

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…”


 
tags: cau chuyen tinh yeu cam dong

Love Test

Love Test

Chỉ mang tính vui cười

tags: may do tinh yeu

Hoa nắng



Ngày qua phố thấy em khẽ nhìn 
Nhìn em bước nắng xuân xuyên gót mềm 
Nhẹ bàn chân vui trên hè phố quen 
Lòng chợt thấy gió đang khẽ cười 
Nhẹ nhàng vui bước biết đâu người dõi theo 
Và ngày mới nắng buông hoa cười 
Rồi lại thấy bóng em tóc trần 
Nụ cười xinh em như chiều gió hương 
Lòng lại thấy nắng như đang cười 
Chợt như ai đó đến bên cùng sánh đôi 
Và hè phố vắng bóng em gió thôi đùa 
Mưa lang thang rơi rơi 
Bước chân buồn âm thầm phố dài 
Chiều không nắng người đi khuất 
Còn trên phố đám lá rơi gió thu buồn 
Hoa như đang khóc cho bước chân ai 
Mây buồn xa khuất rồi 
Nhìn lại phố như trời chợt nắng 
Những tia nắng thôi cười...

tags: hoa nang

Xin lỗi một tấm lòng


Khoảnh khắc cuộc sống
Xin lỗi một tấm lòng
Ngày 30-6-2012, tôi cùng bốn người bạn làm một chuyến du lịch “bụi” từ Biên Hòa đến Cà Mau. Nói là du lịch bụi nhưng chúng tôi đi bằng chiếc xe năm chỗ sang trọng. Một chuyến đi hứa hẹn nhiều thú vị nên khuôn mặt ai cũng hăm hở, tràn đầy niềm vui.
Thế nhưng, mặt ai nấy đều chuyển sang cực ngược lại khi xe đang bon bon trên đường cao tốc TP.HCM - Trung Lương thì hết xăng. 11g, trời miền Tây nắng khá gay gắt, bụng đói, người mệt, nhưng tất cả cũng phải xuống đẩy xe. Anh bạn lần đầu tiên đi trên đường cao tốc hỏi một cách thiệt tình: “Sao đi hoài không thấy cây xăng nhỉ?”. Anh tài xế cười làm chúng tôi cười theo: “Cao tốc mà!”. Một người bạn ước ao: “Giá như có cây xăng... cục gạch nhỉ?”. Nói thì nói vậy thôi, trên đường cao tốc này không có lấy một ngôi nhà, hai bên chỉ mênh mông lúa xanh rì. Một, rồi hai người bạn không thể tiếp tục đẩy được xe đành tụt lại đi bộ phía sau. Anh bạn lái xe lần thứ hai dừng xe vẫy những chiếc xe cùng chiều nhờ giúp kéo xe, song thật buồn. Không một chiếc xe nào tiếp cứu chúng tôi.
Nghỉ, lại đẩy tiếp và ai nấy đều vui khi thấy trạm thu phí Trung Lương phía xa. Cách trạm khoảng 2km, lúc này thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy đi phía dưới hành lang đường cao tốc, nhưng sau nhiều lần gọi nhờ giúp đỡ, họ hầu như không nghe. Bạn tôi phải vẫy một chiếc xe máy lại để nhờ đi mua xăng. Anh nông dân đi chiếc xe cà tàng chở vợ và con nhỏ sau một lát nói chuyện đã cười bảo: “Cây xăng còn xa lắm. Nhưng thôi để tôi mua cho”. Người bạn đưa tiền mà anh không cầm, đạp máy xe đi. Chờ khoảng 10 phút vẫn không thấy anh quay lại, tất cả chúng tôi đều cho rằng đã bị lừa. Tôi và anh bạn lội bộ lên cách trạm thu phí khoảng 500m thì gặp một cơ quan, chúng tôi vào nói chuyện nhờ vả họ, đúng lúc ấy có một cán bộ chạy xe đi công tác về, mới nghe chúng tôi nói dứt lời đã từ chối liền!
Chúng tôi bước đi dù buồn hiu hắt lòng vẫn không quên nói lời cảm ơn họ. Xưa nay, chúng tôi thường dạy học trò mình rằng người miền quê thật thà, chất phác, thương người và hiếu khách. Vậy mà hôm nay, năm ông thầy giáo đã nhận được một gáo nước lạnh giội vào niềm tin của mình. Không lẽ đô thị hóa đã sớm lấy đi ở người nông thôn những đức tính quý giá rồi hay sao?
Quả thật, không lúc nào chúng tôi hụt hẫng, hết niềm tin vào con người như lúc đó. Mệt mỏi vì thể xác không bằng mệt mỏi vì niềm tin đã bị đánh mất. Tôi, và có lẽ các bạn tôi đều có suy nghĩ anh nhà quê nhận mua xăng giùm kia cũng chỉ là hứa cho qua thôi, chẳng còn chút hi vọng nào. Nhưng đúng lúc ấy, bóng dáng chiếc xe máy dính đầy bùn đất dần dần tiến lại, niềm vui hiện trên khuôn mặt cả năm chúng tôi. Không phải chúng tôi vui vì có xăng để tiếp tục cuộc hành trình mà chúng tôi hạnh phúc, sung sướng biết bao nhiêu, bởi còn đó một tấm lòng yêu thương cộng đồng luôn lấp lánh tình người trong cuộc sống.
ĐÀO HỒNG KHỞI


Nguồn: tuoitre.vn

tags:

Phóng sự: Không bao giờ tuyệt vọng


Bước ngoặt cuộc đời - Kỳ 2:
Không bao giờ tuyệt vọng
Một buổi sáng thức dậy, phát hiện mọi bộ phận trong cơ thể mình đều tê liệt, họ chỉ có thể nằm đó, không làm gì khác ngoài việc để mặc cho các ống dẫn nước, dẫn thức ăn nuôi sống mình.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là sau khúc quanh đầy nghiệt ngã này, cánh cửa cuộc đời họ khép lại.
Jean-Dominique Bauby hoàn thành cuốn sách dù chỉ một bên mắt còn cử động - Ảnh: paullavoie.ca
Cánh bướm thoát xác từ chiếc áo bơi
Jean-Dominique Bauby nguyên là tổng biên tập tờ tạp chí Elle danh tiếng của Pháp. Một ngày nọ, khi đang lái xe chở con trai đi chơi, Jean cảm thấy khó thở và sau đó ông đã nhập viện trong trạng thái hôn mê sâu. Các bác sĩ chẩn đoán Jean bị tai biến mạch máu não ở mức độ nặng nhất, khi chỉ vừa 43 tuổi. Trừ mắt trái có thể chớp mở và não bộ vẫn hoạt động tốt, toàn bộ cơ thể của Jean tê liệt.
Các bác sĩ trị liệu đến gặp ông và đề nghị một phương pháp “nói” bằng bảng chữ cái, tức là họ đưa ra một bảng chữ cái, đọc đến chữ nào Jean muốn dùng thì sẽ chớp mắt một lần, nếu không đúng ông sẽ chớp mắt hai lần, để kết thúc buổi nói chuyện là chớp mắt nhiều lần. Từ đầu tiên Jean đã nói bằng cách thức này là décès (chết). Còn gì tuyệt vọng hơn nữa khi từ chỗ một tổng biên tập trẻ đầy đam mê, tràn trề sức sống và cũng rất đào hoa với hàng trăm người mẫu, diễn viên vây quanh, giờ đây ông chỉ nằm đó, bất động, ngay cả việc thốt lên một tiếng cũng vất vả đến thế.
Nhưng rồi, theo như chính Jean, câu nói của nữ bác sĩ trị liệu lúc đó đã làm ông thay đổi tất cả suy nghĩ của mình: “Xung quanh ông còn rất nhiều người thương yêu ông, ngay cả tôi không hề biết ông cũng có thể ngồi đây đọc bảng chữ cái này với ông suốt cả ngày hôm nay, tại sao ông lại có thể nhắc đến cái chết dễ dàng như thế, điều đó thật đáng ghê tởm!”.
Để tiếp tục được sống, Jean quyết định liên lạc với nhà xuất bản ông đã ký hợp đồng viết sách trước đó và bắt tay vào viết một cuốn sách. Ông đã viết bằng cách nào? Bằng những cái chớp mắt.
Mỗi sáng thức dậy, ông suy nghĩ những diễn biến cho cuốn sách của mình. Đúng 8g, người thư ký vào và bắt đầu đọc bảng chữ cái, vừa đọc vừa nhìn theo những cái chớp mắt của ông để ghi lại đúng câu chữ, đoạn văn ông nghĩ ra. Mỗi ngày 5 giờ, miệt mài mất hai phút cho mỗi từ, sửa đi sửa lại bản thảo, với hơn 200.000 lần chớp mắt không mệt mỏi, Jean đã hoàn thành cuốn sách của mình.
Cuốn sách vẽ lại chân dung của chính ông trong những ngày nằm tê liệt ở đây, trong những ký ức của ngày hôm qua sống phóng khoáng, rộng mở và cả những trang đầy tiếc nuối khi không thể nhìn con mình lớn lên, không thể ôm chúng vào lòng như những người cha khác... Jean ví mình như một người bị mắc kẹt trong chiếc áo bơi nặng trịch, không thể động cựa được dưới đáy nước sâu, nhưng rồi chính văn chương, chính những ngày ông được “sống” với mí mắt chớp lên xuống đã thật sự cứu rỗi linh hồn ông, khiến nó thoát xác và trở thành cánh bướm tự do rong chơi khắp nơi ở chốn nhân gian.
Sau khi sách xuất bản được 10 ngày, Jean qua đời. Cuốn sách đã tạo nên một cơn chấn động cả nước Pháp về nghị lực phi thường của người viết và trở thành sách bán chạy nhất châu Âu năm 1997, được dịch và phát hành trên 30 nước toàn thế giới. Nhà phê bình Pascale Arguedas đã nói về Chiếc áo lặn và con bướm (tên cuốn sách) như sau:“Khi người ta chỉ còn có từ ngữ, không từ nào là thừa cả...”.
Năm 2007, chuyển thể từ Chiếc áo lặn và con bướm, bộ phim cùng tên do đạo diễn Julian Schnabel thực hiện với một thủ pháp kể chuyện rất độc đáo: cũng thông qua góc nhìn của chính Jean với hàng trăm lần chớp mắt.
Bộ phim đã liên tiếp nhận các giải thưởng quốc tế như phim nước ngoài hay nhất Quả cầu vàng 2008, giải đạo diễn xuất sắc nhất Cannes 2007, giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất (Mathieu Amalric) tại Cesar 2008...
Amy Purdy tập luyện với đôi chân giả - Ảnh: neinvalid.ru
Cuộc đời tôi không chỉ có đôi chân
19 tuổi, cô nữ sinh vừa tốt nghiệp trung học phổ thông Amy Purdy mang trong mình rất nhiều mơ ước, khát khao trở thành một vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp. Rồi một cơn sốt xảy ra và điều khủng khiếp nhất đã ập đến. Amy nhiễm phải một loại vi khuẩn viêm màng não nặng, và loại vi khuẩn này đã nhanh chóng tàn phá gần như toàn bộ cơ thể của cô.
“Chỉ còn 2% cơ hội sống”, bác sĩ của Amy cho biết. Chân cô bị cưa lên đến đầu gối, thận suy cấp, tai trái bị điếc, các bộ phận còn lại trong cơ thể đều bị thương tổn nặng. Khả năng phải cưa hoặc cắt bỏ tiếp các bộ phận để duy trì sự sống cho Amy là rất cao.
“Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nằm trong phòng cách ly và nhận thấy hai chân mình đã biến mất, tôi gần như phát điên. Không có chân làm sao tôi có thể tiếp tục trượt tuyết được đây, tôi còn cả một cuộc đời rất dài phía trước, tại sao lại như vậy?”, Amy nhắc lại, với vẻ kinh hoàng vẫn còn hiện rõ khi cô làm diễn giả trong chương trình talkshow trên kênh truyền hình danh tiếng TED.
Đau khổ, tự dằn vặt mình, trốn trong phòng suốt khoảng thời gian sáu tháng đầu tiên, Amy tưởng chừng đã mất hết nghị lực sống. Cho đến một ngày, bác sĩ điều trị mang đến cho cô một đôi chân giả được lắp ốc vít vận hành rất linh hoạt ở khu vực khớp gối và cổ chân. Câu hỏi đầu tiên Amy đã hỏi lúc đó là: “Tôi có thể trượt tuyết với đôi chân này được không?”. “Được, nếu cô thật sự muốn!”.
20 tuổi, Amy quyết định bước ra khỏi giường bệnh và bắt đầu từng bước chạy nhỏ với đôi chân mới rất kỳ lạ này. “Mỗi lần di chuyển, chỗ nối giữa phần thịt phía trên gối và ốc vít ở khớp gối chạm vào nhau đau khủng khiếp, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc. Đôi chân giả của tôi được gắn cố định vào ván trượt tuyết, mỗi lần nhìn thấy nó, phần còn lại của cơ thể tôi lại thúc giục được ráp lại, được lướt đi trên tuyết mãnh liệt!”.
Cứ như thế, Amy miệt mài với đôi chân giả và tấm ván trượt không ngừng nghỉ. Kết quả, hiện nay Amy đang là chủ nhân của ba chiếc huy chương vàng World Cup trong môn trượt tuyết dành cho người khuyết tật.
Song song với những hoạt động thể thao và nghệ thuật, cô cũng là người đồng sáng lập Tổ chức Adaptive Action Sport, chuyên hỗ trợ, giúp đỡ những người khuyết tật có mơ ước trở thành vận động viên chuyên nghiệp.
“Đời tôi đâu chỉ sống cho một đôi chân. Khuyết tật lớn nhất của chúng ta là ở cái đầu, vì đó là nơi ta thường tự giới hạn khả năng của ta nhiều nhất!” - Amy cho biết trong một bài phỏng vấn với báo Time.
ĐOÀN BẢO CHÂU
----------------------------------------------------------
Một công việc bình thường, một số phận an bài, một khát vọng bị chôn vùi... Cho đến một ngày, chỉ với một lời nói giản dị, họ đã thật sự thay đổi.


Nguồn: tuoitre.vn

tags: buoc ngoat cuoc doi, khong bao gio tuyet vong